NHÌN TỪ TRÊN
- HPSC
- Jun 12
- 3 min read
Updated: Jun 14
Sau khi uống hết một tách caffe latte nóng, cô đến quầy mượn lại menu. Tôi bảo cô cứ ngồi đó thoải mái làm việc đi không cần phải order thêm gì đâu.
Cô bối rối hỏi là mày đóng quầy rồi à. Tôi trả lời không, chưa đóng, nhưng cô không cần phải order thêm, cô dễ thương, cứ ngồi đó.
Nhưng mà cái đoạn dễ thương thấy khó nói quá nên tôi đành phải mở menu cho cô xem. Cô bảo là tao thích cà phê VN lắm, cà phê VN đâu? Tôi kéo qua trang cà phê VN nhưng lại bàn ra, ngon nhưng uống giờ này không ngủ được đâu. Cô à lên một tiếng rồi tâm sự là tao uống cà phê VN cứ bị thức tới 4g sáng.
Xong cô lại bảo là cho tao nuớc cam nhỉ, giờ tao đi mua thuốc ngủ xong tao quay lại liền.
Tôi định bảo là giờ này không nên uống nuớc cam, nhưng lại thôi; mấy năm nay sống ngập ngụa trong tin đồn chúng tôi mở quán vì đam mê, cũng không nên để cộng đồng Tây lan truyền tin này thêm nữa.
Tiệm thuốc ngay kế bên, 5p sau cô quay lại khoe một lọ Metamine và một ống vitamin C. Ngay khi cô vừa khoe ống C thì cả tôi và cô đều bất giác ngó ly nuớc cam đang đặt trên bàn. Nói là bất giác, thật ra cả hai đều dùng ánh mắt rất là ý nhị để lén ngó ly nuớc cam nằm long lanh diễm lệ trên bàn.
Tôi định nói ngày xưa hồi còn đi làm tôi bị mất ngủ triền miên, thuốc ngủ tôi uống một lần 2 vốc, sáng đi bộ băng qua đường cứ đến giữa tim đường là tim cứ bóp thắt lại một hai giây cho thái dương giật phừng lên một cái rồi mới nhả ra, giờ cứ nhớ nhớ quên quên chẳng biết do thuốc ngủ hay do có tuổi quá rồi. Nhưng cô kịp chặn lại dòng hồi tưởng ký ức cũ kỹ của tôi bằng cách mở ví thanh toán ly nước cam. Thế nghĩa là sao, là ánh mắt tôi ko đủ ý nhị đấy à. Tôi bảo cô là cô trả bằng thẻ được ko, tôi ko có tờ tiền nào nhỏ để thối cả. Cô bảo là oh được chứ nếu mày prefer card. Nhưng một giây sau, như thể rằng cô đoán tôi muốn biết tên cô (một cách ý nhị) nên cô bảo là oh không sao đâu, lần sau tao quay lại chúng ta trừ nhé, nhưng tôi lại bảo oh không chúng tôi không giữ tiền của khách bao giờ. Thế là cô rút ra thêm một ít tiền nữa và bẽn lẽn nói thế tao tip cho mày nhé, mày xinh đẹp nét trầm tư lại cười dễ thương vẻ đầm ấm. Ý sau là tôi tự nghĩ để điều hướng sự bỡ ngỡ, của cảm giác sau 100 năm đi làm lần đầu được người ta tip cho, đi chổ khác.
Được một lúc, khi Joe Hisaishi đang chơi piano bản One Summer’s Day trác tuyệt, cô dừng gõ bàn phím, ngó lên hỏi tôi, mấy giờ đóng cửa nhỉ. Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau đó tôi chợt nhận ra lý do mình cảm thấy dễ chịu. Hiếm khi tôi gặp cô Tây nào phúc khí toát ra tràn trề như ánh trăng đêm 16 thế này, cô ấy dịu dàng trong từng action. Tôi cười, cứ yên tâm mà ngồin đó đến hết đời. Thật ra là tôi phẩy tay và nói, 9pm lận, cứ thong thả nhé ạ. Cô cười, phúc khí tràn ra thêm một ít nữa.
Có mấy khách trên lầu xuống ra về, tôi cắp điện thoại vào nách rón rén bước lên dọn dẹp, vừa bước lên vừa ngó xuống thấy quen quen kiểu đã thấy nghìn năm. Ra là bức tranh ấy của Tô Ngọc Vân nếu nhìn từ trên xuống trông sẽ như thế này à.

Bình luận