SAO MÀ ĐƯỢC CHỨ
- HPSC
- Aug 23
- 3 min read
Giờ nghỉ trưa hôm ấy, tôi đi xuống phía ga và bước vào quán cà phê. Quán đông hơn thường ngày. Tôi ngồi vào chỗ quen ở quầy, gọi một ly cà phê đen và một chiếc bánh. Người phụ nữ ấy vẫn buộc tóc gọn gàng, làm việc nhanh nhẹn sau quầy. Cơn đau ở dái tai tôi đã gần như biến mất, nhưng dấu vết của giấc mơ thì vẫn còn. Một nhói đau vẫn âm ỉ, đập theo nhịp tim, mơ hồ nhưng không thể chối cãi. Từ chiếc loa trong quán vang lên khúc solo của Gerry Mulligan. Một bản tôi đã từng nghe nhiều lần. Nhấp ngụm cà phê đen, tôi lục tìm trong trí nhớ rồi chợt nhớ ra, “Walkin’ Shoes”, chắc thế. Một buổi diễn của nhóm tứ tấu không piano, có Chet Baker thổi kèn.
Một lúc sau, khi khách trong quán đã yên vị, cô có chút rảnh rỗi và bước lại gần tôi. Cô mặc quần jeans ôm, thắt chiếc tạp dề trắng đơn giản.
“Có vẻ hôm nay bận rộn nhỉ,” tôi nói.
“Ừ, cũng hiếm khi thế,” cô cười. “Tôi mừng vì anh ghé. Đang nghỉ trưa à?”
“Đúng vậy, nên tôi không có nhiều thời gian,” tôi đáp. “Có điều này muốn nhờ cô.”
“Điều gì vậy?”
Tôi chỉ vào dái tai phải. “Cô xem giúp tôi chỗ này có thấy vết gì không? Tôi soi gương mà chẳng rõ.”
Cô chống khuỷu tay lên quầy, nghiêng người tới gần. Cô quan sát dái tai tôi từ nhiều góc, giống như một bà nội trợ đang xem xét bông cải xanh ngoài siêu thị. Rồi cô đứng thẳng lên, nói:
“Tôi chẳng thấy vết gì cả. Vết đó kiểu thế nào?”
“Như bị cắn ấy.”
Cô khẽ nhíu mày, cảnh giác: “Có ai cắn anh à?”
“Không,” tôi lắc đầu. “Chẳng ai cắn tôi cả, chỉ là sáng nay tỉnh dậy thì chỗ này đau, như bị một con bọ lớn đốt hay cắn trong lúc ngủ.”
“Không phải con bọ mặc váy đấy chứ?”
“Không, không phải loại đó.”
“Tốt rồi,” cô mỉm cười.
“Nếu không phiền, cô có thể chạm vào dái tai tôi được không?”
“Dĩ nhiên, tôi rất sẵn lòng,” cô đáp. Rồi vươn tay qua quầy, khẽ cầm dái tai tôi trong những ngón tay, nhẹ nhàng xoa.
“Dái tai anh to và mềm thật,” cô nói, như tỏ ra ấn tượng. “Tôi ganh tị đấy. Tai tôi nhỏ và cứng, nhìn chẳng ra sao.”
“Cám ơn,” tôi nói. “Cô chạm vào thì tôi thấy dễ chịu hơn nhiều.”
Và đúng là thế. Sau khi cô khẽ vuốt ve, cơn đau trong tai, những tàn dư của giấc mơ, tan biến hoàn toàn. Như sương mai tan đi dưới ánh nắng sớm.
***
Thỉnh thoảng tôi cũng có viết lách này kia, nhưng những gì bạn vừa đọc không phải do tôi viết, mà là tôi trích ra từ quyển tiểu thuyết gần đây nhất của Haruki Murakami. Sở dĩ chọn đoạn này là vì thấy tác giả có chút đồng cảm với HALF PAST SIX; cụ thể là khi nam chính hỏi, có vẻ hôm nay bận rộn nhỉ, và chủ quán cười trả lời, ừ cũng hiếm khi thế. Cũng hiếm khi thế : ) Còn ngoài ra thì đôi khi khách cũng có đến trò chuyện với chúng tôi với mục đích để chữa lành, (ai chữa và ai lành thì không chắc), chứ không có chuyện xem dái tai ở Half Past Six. Làm sao mà lại có khách dám nhờ chúng tôi xem dái tai được chứ, sao mà lại tới nhờ chủ quán xem dái tai được chứ, sao mà được chứ : )
#HPSCMenu #HumanofHPSC #HPSCBookshelf #specialtycoffee #specialtycoffeeshop #thecityanditsuncertainwalls #HarukiMurakami #jazz #coldbrew #blackcoffee
******
HALF PAST SIX SPECIALTY COFFEE
B013 KDC Hưng Vượng 1, Nguyễn văn Linh, PMH, P. Tân Hưng, HCMC (Gửi xe máy trong chung cư, cổng vào cách quán 10m)
🐔 Open everyday
⏰ Mon | 09:00-18:00
⏱ Tue - Sun | 09:00 - 21:00

Comments