2,192ND & CHASING THE SUNBIRD
- HPSC
- Jun 17
- 6 min read
Updated: Jun 30
Hôm nay quán mở cửa lần thứ hai nghìn một trăm chín mươi hai.
6 năm, lời tri ân đến tất cả mọi người nói thêm nữa sợ mòn. Truyện ngắn này như một món quà nhỏ, viết gửi tặng tất cả những ai đã đồng hành cùng HPSC đến tận hôm nay và cả những ngày sau.
ChemexGS3
❤️❤️
***
CHASING THE SUNBIRD
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy mà không nhớ nổi mình đã thiếp đi lúc nào.
Trong cơn cảm cúm mệt nhoài, tôi mơ thấy mình băng xuyên qua màn đêm rượt theo một tiếng chim hót. Như bao giấc mơ của một giấc ngủ nông, hình ảnh chập chờn, không có diễn biến khắc cốt ghi tâm.
Đến khi nhận ra mình đang bồng bềnh trôi ngang một hành lang dài mơ hồ ánh sáng trắng lấp lánh và êm ả như sự tĩnh lặng của đầu mùa tuyết, thì tôi giật mình tỉnh giấc. Như mùa tuyết, nhưng mồ hôi lại túa ra như vừa tắm.
Cơn cảm cúm hôm qua vẫn còn đó, chỉ nhẹ hơn, như một bản nhạc chỉ vặn được nhỏ dần âm lượng nhưng không thể tắt, khúc nhạc vẫn cứ lặp lại, quẩn quanh.
Tôi nấu nước. Nước sôi. Rót một ít ra ly, pha thêm một ít nước nguội, thêm vào một thìa mật ong. Rồi lặng lẽ uống.
Tôi mở điện thoại. Không có tin nhắn chưa đọc. Không có cuộc gọi nhỡ. Lịch trong ngày hoàn toàn trống. Không một cuộc họp. Không một cuộc hẹn khách hàng.
Kiểu trống vắng và nhàn tản này, đôi khi có thể chữa lành, đôi khi lại trở thành nỗi ám ảnh. Trong một ngày cảm cúm, thật khó phân định được nó là gì.
Khoảng mười giờ sáng, tôi rời nhà, nghĩ rằng mình cần đi bộ một chút. Đi đâu cũng được.
Bầu trời thấp và nặng trĩu, như ông trời đang cố gắng níu giữ lại một bọc nước lỡ tay làm rơi. Đường phố vắng vẻ. Vắng người. Vắng xe.
Một người đàn ông đi cùng chiều trên vỉa hè, theo sau là hai con corgy một trắng một nâu mập ục ịch. Người đàn ông không ngó lấy tôi một cái. Hai con chó cũng không ngó lấy tôi một cái. Họ chỉ thong thả đi qua tôi rồi mất hút ở một ngã rẽ.
Tôi bước tiếp phần đường còn lại, qua một lớp dạy art cho trẻ em với mảnh tưởng ngoài nhiều màu sắc, rồi một hiệu thuốc tây có hai chú mèo đang nằm lười biếng trên bậc thềm.
Và rồi ở ngay kế đó, tôi nhìn thấy nó. Một quán cà phê.
Tôi không nhớ mình đã từng thấy nó bao giờ, nhưng cái quán trông như thể đã tồn tại ở đó đã từ rất lâu. Một nơi chốn âm thầm hiện hữu giữa những kẽ hở của thời gian. Kiểu nơi chốn chỉ hiện ra khi người ta thôi tìm kiếm.
Bảng hiệu bằng sắt đen, gắn phía bên trên cửa ra vào, đục mấy chữ viết hoa: HALF PAST SIX
Tôi ngần ngừ một lát, rồi đẩy cửa.
Bên trong yên tĩnh. Đèn vàng ấm áp. Mùi bánh thơm. Mùi cà phê thơm. Nhạc jazz khe khẽ vang lên từ hai góc nhà, nghe như là Bill Evans, hoặc là rất gần với Bill Evans.
Không có khách nào khác.
Sau quầy pha chế là một người phụ nữ trạc bốn mươi, hoặc năm mươi, gầy, trắng, gương mặt tĩnh lặng và khó đoán. Giống như một ký ức đã bắt đầu hiện lên nhưng vẫn chưa định rõ hình hài.
Đứng ngay chiếc bàn gỗ dài giữa nhà đặt phía trước kệ sách, là một phụ nữ trẻ hơn, chừng ngoài ba mươi, vóc dáng thanh mảnh, gương mặt xinh đẹp thông minh, đang chăm chú cắm hoa vào chiếc bình gốm lớn.
“Xin chào”, người phụ nữ trẻ cất tiếng với ánh mắt sáng và nụ cười thân thiện khi thấy tôi bước vào. Người phụ nữ nhiều tuổi hơn, sau quầy, đang ngẩng mặt chăm chú quan sát giàn đèn thuỷ tinh lấp lánh bên trên, vẫn im lặng như một ký ức không muốn ai động đến.
Tôi bước đến vị trí có tấm bảng “Order here”. Ký ức lúc đó mới rời mắt khỏi giàn đèn, bước đến khẽ gật đầu chào.
“Mình dùng tại chỗ hay mang đi nhỉ?” cô cất tiếng, nếu có kèm nụ cười, thì nụ cười hẳn là rất mờ và rất vội, kiểu vừa chưa kịp cho đi đã vì tiếc mà vội vã thu về.
“À, tại chỗ” tôi đáp, xem menu, chọn loại hạt và order cà phê pour over nóng và một bánh croiffle, thanh toán, và sau đó ngồi xuống chiếc sofa đỏ gần cửa sổ.
Ký ức bắt đầu pha cà phê bằng V60. Động tác chậm rãi, chính xác, như thể đang thực hiện một nghi lễ nhỏ cho chính bản thân.
Khi mang cà phê và bánh ra cho tôi, mấy ngón tay cô vô tình chạm nhẹ vào tay tôi. Những ngón tay ấm hơn ánh mắt. Ấm hơn tôi có thể tưởng.
Tách cà phê Ethiopia, nhẹ nhàng hương trái cây, thoảng hương hoa, ẩn hiện chút vỏ cam vỏ quýt.
Nó khiến tôi nhớ đến con chim trong giấc mơ.
Và hoàn toàn ngoài dự tính, tôi bỗng lại nghe thấy tiếng hót của nó. Không thể nhầm lẫn.
Nhưng không phải vang lên từ những tán cây của cây phượng già ngoài kia.
Mà tiếng hót ấy vang lên từ ngay bên trong quán.
Tôi từ từ quay đầu lại. Và nó ở đó. Một con chim hút mật, bé như một tách espresso, đậu bình thản trên mép kệ sách, cạnh cuốn Kafka Bên Bờ Biển bìa vẫn còn mới như chưa từng có ai sờ vào. Một con chim hút mật đứng cạnh một con quạ trên bìa sách. Như hình và bóng có phân định rõ ràng.
Con chim có cái yếm vàng, mắt sâu và đen, mỏ dài nhọn và cong, như cố gắng giấu điều gì đó tôi chưa kịp biết.
“Theo tôi đến tận đây cơ à,” chim nói. Giọng nhẹ như gió thoảng. Không giống tiếng người, mà giống như một điều xưa cũ nào đó đang mượn hình hài một con chim để cất tiếng.
Tôi không trả lời. Tự nghĩ rằng không cần phải trả lời.
“Hầu hết người ta chỉ nghe thấy tiếng ồn,” hút mật nói tiếp. “Còn bạn, cái bạn nghe thấy là tiếng gọi.”
Tôi nhìn xuống ly cà phê. Một làn khói nhỏ cuộn lên, lặng lẽ như một câu chuyện chưa kịp thành hình.
“Tôi muốn tìm chim, à không, chính xác là tôi tìm bạn,” tôi thốt lên, không đắn đo.
Con chim nghiêng đầu. “Tìm tôi? Nhưng bạn đã tìm thấy chính mình chưa?”
Tôi cuối xuống bàn, đưa miếng bánh croiffle lên cắn một miếng nhỏ. Bánh ngon quá. Chẳng ai từng hỏi tôi như thế.
Câu hỏi đó, như bọc nước mưa ngoài kia, treo lơ lửng trong không khí lâu hơn cần thiết.
Im lặng. Im lặng. Im lặng.
Tôi quay lại nhìn kệ sách. Hút mật đã biến mất. Cô gái trẻ xinh đẹp, gương mặt sáng ngời thân thiện cũng không có ở đó.
Tôi ngó về phía quầy pha chế. Người phụ nữ có tuổi ấy, ánh mắt khó đoán ấy, ký ức chưa định hình ấy, những ngón tay ấy, cũng không có ở đó.
Quán cà phê, đột nhiên, yên ắng theo một cách khác. Không trống rỗng, mà là vang vọng.
Bên ngoài, bọc nước trên không trung không còn bàn tay nào níu nữa, vỡ ra, mưa bắt đầu rơi, nhiều nhưng nhẹ bẫng, như không muốn khuấy động điều gì. Chỉ đơn giản là làm mềm mại đi mọi đường nét thô ráp trong tầm nhìn.
Tôi ngồi lại thêm một lúc lâu.
Và trong sự tĩnh lặng đó, tôi lại thấy nó, cái hành lang ấy, dài, sáng, lấp lánh ánh sáng trắng, như sự tĩnh lặng đầu mùa tuyết, dẫn sâu vào đâu đó bên trong tôi.
Nhưng lần này, nó không còn là nơi tôi mơ hồ trôi qua nữa.
Mà là nơi tôi chọn tới.
Tôi đặt tay lên chiếc tách sứ. Cà phê vẫn còn ấm.
******

Comments